Mưa...
Trời hôm nay bắt đầu trở lạnh, những cơn gió lướt qua khiến em lạnh tê tái. Em lại nhớ anh, nhớ những ngày bên anh em thật ngốc nghếch cứ khù khờ yêu anh dù tình yêu ấy, em biết chẳng đi về đâu. Và, em biết anh chẳng quan tâm đến tình yêu đó... Em rời xa anh, có lẽ đó là sự giải thoát cho em, để em biết mình vẫn còn được hạnh phúc.
* * *
Em thường hay tự hỏi chính mình những câu hỏi ngốc nghếch như thế dù đã biết trước câu trả lời. Anh chẳng nhớ đến em như em thương nhớ anh đâu nhỉ. Nơi đây không anh, em sống cùng nỗi nhớ và cơn mưa giá lạnh. Em không biết phải mất bao lâu nữa em mới là em của ngày trước và quên đi người thương là anh.Chúng ta gặp nhau khi nào anh nhỉ?! Anhcòn nhớ không hay đã quên rồi? Riêng em, kí ức ấy không tài nào em xóa nó đi được. Không phải em không làm được, chỉ là em muốn giữ lại chúng. Nhưng lí do vì sao, bản thân em cũng không biết rõ.
Thương
anh, em chưa bao giờ hối hận. Em chỉ hận mình không có khả năng giữ
được trái tim anh...Ngày đầu gặp anh, em chẳng để ý đến anh đâu, thật
đấy. Ai cũng bảo anh đẹp trai nhưng em chả để tâm đến điều ấy. Em xem
anh là một người bạn mới quen và lúc ấy anh vẫn chưa là người đặc
biệt với em như bây giờ. Trò chuyện với anh thật vui nhưng em không
phải là một cô nàng vui tính nên thời gian bên em chắc anh không vui.
Em chỉ
là một cô bé ưa nhìn và khá dễ thương. Em chẳng có gì nổi bật so
với những cô nàng xinh đẹp khác. Em chỉ là một cô bé bình thường và
cực kì bướng bỉnh thôi. Còn anh thì khác. Anh xuất hiện ở bất kì
đâu, cô gái nào cũng thích. Anh lại vui tính và hoà đồng không như
những mẫu con trai đẹp mã mà lạnh lùng có trong tiểu thuyết. Em yêu
thích tính cách ấy của anh.
Và điều
mà em không ngờ tới nhất chính là ngày em nghe được tin anh thích em.
Anh sẽ không biết cảm giác ấy như thế nào đâu. Nó kì lạ lắm. Kể từ
khi nghe được tin ấy, em bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn. Có lẽ vì
em muốn biết người thích em trông như thế nào. Anh biết không, càng
gần anh, chính em cũng không điều khiển được cảm xúc của mình. Anh
quan tâm em, chăm sóc em khiến em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Em đã
từngmuốn hạnh phúc ấy đừng trôi qua mà hãy dừng lại để em được gần
anh nhiều hơn nữa.
Em chẳng
thể điều khiển được em, kể cả tình cảm dành cho anh. Em còn nhớ rõ
tin nhắn tỏ tình của em gửi cho anh. Em rất sợ khi đọc tin trả lời.
Em sợ anh không thích em. Nhưng tin nhắn ấy không khiến em thất vọng. Em
vui lắm khi được nghe chính anh nói như thế nhưng chúng ta chẳng là gì
của nhau. Song, chúng ta vẫn bên nhau, nhưng tận sâu trong lòng em vẫn
luôn mong anh sẽ nói em hãy là người thương của anh.
Người
thương của em, nhiều khi em buồn vì anh lắm. Anh thích con gái đẹp, em
vẫn một lòng tin vào tình cảm của anh. Em còn nhớ có lần em giận
anh, nhưng thật ra em chỉ giả vờ thôi nhưng anh vẫn xin lỗi em. Em cảm
thấy thương anh hơn vì câu nói của quan trọng mà anh đã nói. Em đã
luôn tin tưởng vào nó. Sau đó thì sao, em bắt đầu không còn tin vào
bản thân em nữa. Khoảng cách của anh và em bắt đầu xa dần. Em cũng
dần nhận ra, ánh mắt của anh không còn đặt ở em. Em đau chứ, em cũng
biết buồn chứ nhưng em không biết nên làm gì hơn. Hành động của anh
đã nói lên tất cả. Em chẳng thể tập trung vào bất cứ việc gì ngoài
việc nhớ anh.
Nếu đã
không còn thích em, sao anh lại khiến em hiểu lầm nhiều lần như vậy.
Gặp anh, đối diện với anh mỗi ngày là việc khó kiềm chế tình cảm
của em dành cho anh. Nhiều khi em ghen lắm chứ, nhưng ta chẳng là gì
của nhau cả nên em học cách che giấu chính cảm xúc thật của mình.
Mưa... tê
cóng tâm hồn em rồi, anh ở ̣đâu?
Em lựa
chọn đứng nhìn anh từ xa. Chỉ như thế thôi em đã vui rồi. Người thương
của em, em sẽ không thể hiện tình cảm của em với anh nữa, em cảm
thấy mệt mỏi với những gì đang xảy ra. Mọi thứ rồi sẽ qua thôi phải
không anh. Em sẽ thôi nghe ngóng về anh, bớt chú ý anh hơn. Em đã đang
và sẽ tìm kiếm người thực sự thương em và rõ ràng hơn. Em biết bản
thân em sẽ buồn nhưng em sẽ học cách chập nhận tất cả. Em cần phải
trưởng thành hơn rồi phải không anh. Dù anh có lựa chọn như thế nào,
em cũng sẽ mong anh hạnh phúc với sự lựa chọn của anh.
Sưu tầm