Cuộc tình đôi khi cũng giống
như sự chuyển mùa trong năm, phải trải qua những ngày đông lạnh giá với những cảm
xúc khó nắm bắt, thì ngày nắng sẽ khiến ta nhận ra những điều mình muốn và cần
giữ …
Ngày em quen anh khi em đang
còn chân ướt chân ráo vào học năm thứ nhất trường mĩ thuật, mọi thứ đối với em
hoàn toàn lạ lẫm xa lạ. Vì có một chút về âm nhạc em cũng tham gia vào câu lạc
bộ của trường và ngày hôm đó chúng ta quen nhau, cái ngày mưa ri rỉ kéo dài.
Còn nhớ hôm đó anh và em về chung tuyến xe buýt
nhưng lúc đó anh không biết em, mà chỉ mình em nhìn anh. Ấn tượng của em
về anh chắc bao đứa con gái như em đều nhận ra, anh có mắt buồn đến hút người
nhưng nhìn vào đó lại có cảm giác ấm áp và an toàn.
Cứ như thế từng ngày em và
anh cùng về trên chuyến xe buýt đó, em biết có đôi lần anh nhìn em rồi quay đi.
Hôm đó mưa ri rỉ cả ngày, em và anh đến đón xe buýt đã 5 giờ xe chỉ còn duy nhất
hàng ghế dưới thế là hai chúng ta ngồi gần nhau mà chẳng ai nói gì. Nếu như hôm
ấy em không quen tiền và anh anh là người mua vé cho em thì có thể chúng ta chẳng
bao giờ biết về nhau. Nhưng anh biết không em cũng cảm ơn cái ngày định mệnh, để
những ngày tiếp theo em cùng anh ngồi chung với nhau, cùng đợi nhau khi đi học
về và có mặt trong cuộc sống của nhau.
Đôi lúc em tự nghĩ : “Cuộc
tình đôi khi cũng giống như sự chuyển mùa trong năm, phải trải qua những ngày
đông lạnh giá với những cảm xúc khó nắm bắt, thì ngày nắng sẽ khiến ta nhận ra
những điều mình muốn và cần giữ …” và cứ mỗi lần như thế em lại tự cho mình
thêm cơ hội được bên anh.
Cùng nhau đi dạo vào những
ngày Hà Nội lộng gió, chúng ta chia sẻ những câu chuyện về bản thân, gia đình
hay những câu chuyện vụn vặt cho đến chuyện tình cảm. Và em cũng biết rằng
trong trái tim anh đang còn lưu giữ hình bóng một người con gái cách anh hàng
nghìn kilomet. Từng câu nói của anh về chị ấy chất chứa bao nhiêu tình cảm thì
trái tim em thắt lại bấy nhiêu. Nhìn khóe mắt anh đỏ em chỉ biết nắm chặt tay
anh, đã nhiều lần em đã quát lớn, đã mắng anh nhưng anh chỉ im lặng.
Anh hay đưa em đi chơi cùng
anh hay cùng đi với hội bạn của anh, có nhiều người hỏi anh em là người yêu anh
phải không? Anh chỉ cười. Những ngày đông gió trở lạnh anh thường chở em đi học,
được ngồi sau tấm lưng ấm của anh thật hạnh phúc biết bao, đã đôi lần em thì thầm
cùng anh rằng chỉ muốn được bên anh như thế này. Anh trêu em và xoa đầu như em
là con nít vậy.
Những ngày rảnh rỗi chúng ta
cùng nhau đi chợ nấu những món ăn rồi cùng nhau rửa bát, xem phim… Chúng ta vui
vẻ cùng nhau như đôi tình nhân nhưng có lẽ chỉ mình em nghĩ là như vậy, còn
anh? Em vẫn yêu anh, vẫn đứng đây chờ anh nhưng có lẽ anh không hay biết cũng
như chưa từng cảm nhận ra điều đó. Trong lòng anh vẫn luôn cố chấp giữ lại hình
bóng cô ấy mà đáng lẽ anh đã nên cất một nơi nào đó thật lâu rồi, chỉ có điều
anh chẳng nhận ra điều đó.
*******
Ngày Noel lạnh buốt, em quyết
định sẽ nói hết với anh tất cả nhưng gì em đã suy nghĩ rất nhiều và từ rất lâu.
Một là sẽ có anh, hai là mất anh. Dù biết rằng có lẽ em sẽ là người thua cuộc, nhưng em vẫn hy vọng vào điều mình lựa chọn.
Trời mưa phùn nhẹ như ngày mình quen nhau bắt chuyến xe đến nhà anh đặt trước cửa
chiếc bánh mình tự làm kèm theo lá thư em đã viết đêm qua. Đứng trước nhà anh một
lúc, lấy hết can đảm bấm chuông rồi em trốn vào chỗ khuất và chờ đợi. Nhìn anh
bước ra gương mặt ngơ ngác đến đáng ghét cuối cùng anh cùng cầm chiếc bánh vào
nhà. Em nhẹ nhõm trở về, lúc này mọi người nắm tay nhau đi chơi thật hạnh phúc
dù trời vẫn mưa nhẹ. Bước vào căn nhà, đầu trống rỗng em nghĩ về anh....
Hôm nay trời bỗng nhiên có nắng,
không biết anh đã đứng trước cửa nhà em từ lúc nào. Nụ cười vẫn vậy nhưng em biết,
dưới ánh nắng vàng ấm áp em biết rằng anh đã sẵn sàng cho mình một cuộc sống mới…